Hắn và tôi - tại nhà hắn !
Tôi và người bạn ấy chỉ
học chung có một năm, đó là lớp 10A của niên khóa 1978-1979, cuối năm học vì
điều kiện gia đình bạn ấy có khó khăn, bạn ấy phải chuyển qua học trường Công
nhân kỹ thuật cơ điện ( trường Cao đẳng
nghề hiện nay). Sự xuất hiện và việc biến mất của bạn ấy cũng bình thường
như bao câu chuyện khác trong cuộc sống hằng ngày của những đứa học trò lớp 10
chúng tôi, lứa tuổi mà các bậc cha mẹ thường gọi là “ăn chưa no, lo chưa tới ”.
Có nhớ chăng đó là anh chàng lớp trưởng nhỏ con, có đôi chân vòng kiền và nụ
cười luôn nở trên môi. Sau đó hình bóng của bạn đã lùi dần vào quên lãng trong
tôi, hơn 30 năm chúng tôi không gặp nhau và hoàn toàn không có tin tức gì của
nhau.
Cho tới đầu năm 2011, sau khi các cựu học
sinh lớp A + B đã tập hợp với nhau sinh hoạt lớp được 02 năm, chúng tôi vẫn chưa
bắt được liên lạc với bạn ấy, sau nhiều nỗ lực tìm kiếm của bản thân tôi và của
một số bạn, chúng tôi đã tìm ra bạn ấy. Bạn ấy vẫn sống tại Đăklăk – Xã Ea Na,
huyện Krông Ana. Buổi họp lớp vào ngày 30/04/2011 tại làng Châu Sơn, có sự hiện
diện lầu đầu của bạn ấy, toàn thể các bạn đã chào mừng và thăm hỏi bạn ấy một
cách chí tình với tình cảm của những người thân lâu ngày gặp lại, trước tình
cảm đó của mọi người - người lớp trưởng của chúng tôi đã khóc rất nhiều. Bạn ấy
khóc vì tình bạn, bạn ấy nói “ thưa thầy em rất nghèo, nhưng nay em sẽ
rất giàu. Em nghèo về mặt vật chất, nhưng nay em sẽ là người giàu nhất. Vì em
có thầy và em có các bạn…”. Sau đó chúng tôi đã hòa đồng vui vẻ với
nhau, trở lại là các cô cậu học trò nghịch ngợm như thưở nào. Và buổi sinh hoạt
của chúng tôi đầy ắp những kỷ niệm, rồi cũng phải đến lúc chia tay. Trên đường
về tôi cũng có một số thắc mắc về lời phát biểu của người bạn + người lớp
trưởng ấy.
Cho tới gần đây tôi mời hiểu hết được ý nghĩa lời phát biểu của bạn
ấy. Thì ra tuổi thơ của bạn ấy đầy bất hạnh, gia đình phải đi kinh tế mới, mẹ
mất sớm, bạn ấy là anh cả trong gia đình
năm anh em, phải lo quán xuyến việc nhà, dạy dỗ các em còn nhỏ để bố đi làm. Bố
là chỗ dựa duy nhất của bạn ấy và các em, nhưng chỉ một thời gian ngắn sau bố
bạn ấy lại đi bước nữa và người mẹ kế chỉ lớn hơn bạn ấy có mấy tuổi . Đó là
một nỗi đau và mất mát quá lớn đối với bạn ấy. Bạn ấy kể với tôi rằng, khi được
tin này bạn ấy thấy trời đất như sụp đổ và cảm thấy hụt hẫng không muốn sống, bạn
ấy nói rằng mình sống được đến hôm nay là vì các em. Sau đó bạn ấy xin được vào
làm công nhân ở nông trường cà phê EATUNG và vui trong công việc, kết thân với
những người bạn mới. Sau khi các em lần lượt lấy chồng lấy vợ, và lo cho các em
xong thì chỉ còn lại một mình, bạn ấy bắt đầu vùi đầu vào những cuộc hát hò
thâu đêm, “ lấy rượu làm vui để quên đời” (nguyên văn lời của bạn ấy). Cách đây 10 năm một người bạn thân của
bạn ấy xét thấy hoàn cảnh đã gả một đứa con gái lớn của mình cho bạn ấy. Tưởng
rằng cuộc sống lang bạt, bất cần của người bạn của tôi sẽ chấm dứt khi đã yên
bề gia thất. Nhưng không – sau khi đứa con đầu lòng ra đời được hai năm, người
vợ trẻ ấy trong một dịp trở về Bắc thăm gia đình đã nhắn tin là không bao giờ
trở lại. Người bạn của tôi lại phải gà trống nuôi con, cảm thấy cuộc đời quá
bất công với mình và lại một lần nữa “mượn rượu giải sầu”, đỉnh điểm là
cách đây khoảng ba năm bạn ấy là một dạng Chí Phèo của khu vực mà bạn ấy đang
sống.
Khi bắt được liên lạc với bạn ấy và nhất
là sau cuộc họp lớp năm 2011, tôi và một số bạn trong Ban liên lạc lớp đã nhiều
lần vào tận nhà bạn ấy để tìm hiểu gia cảnh, thăm viếng gia đình riêng của bố
bạn ấy. Sau khi tìm hiểu và cũng qua nhiều lần tâm sự với bạn ấy chúng tôi được
biết : Bạn ấy là người thiếu tình cảm, tình cảm ở đây là tình thương yêu của cha mẹ, tình cảm bạn bè…( nguyên văn lời của bạn ấy). Và cũng
qua tìm hiểu đã biết được bạn ấy cũng không nghèo về vật chất, ( bạn ấy có một số diện tích đất mặt tiền
rất lớn, mà chỉ cần bán một mét chiều ngang là có giá trị vài chục triệu, và
một héc ta cà phê cho người ta làm rẻ).
Sau khi biết được sự thật và cũng là yêu
cầu tha thiết của gia đình và các em của bạn ấy. Chúng tôi đã từng bước đánh
thức bản năng con người của bạn ấy, với những cuộc tiếp xúc ngắn, bản thân tôi
và các bạn đã nhẹ nhàng tâm sự với bạn ấy, bạn ấy đã biết lắng nghe và nhiệt
tình tham gia mọi sinh hoạt của lớp, cũa trường . Mọi sinh hoạt của Hội khóa,
các cuộc tham viếng thầy cô, thăm bạn ốm, thăm gia đình các bạn có tang gia, có
tin mừng, bạn ấy đều có mặt, và sự nhiệt tình đó có lúc cũng hơi thái quá –
nhưng với tư các là người trong cuộc, tôi cũng hiểu được tại sao như vậy ? Một năm trở lại đây đã có một con người hoàn
toàn khác trong bạn ấy, không còn là một Chí Phèo của làng quê. Bạn ấy bán một
số đất rẫy, mua một chiếc xe mới ( trước
đây đi xe dép cho nó ngầu đời ), sửa sang nhà cửa ( nhà Tình Thương xóm làng xây cho – xây cho Chí Phèo ở ấy mà…),
mua sắm đồ đặt cho con, mua hàng loạt áo quần mới, lần đầu tiên sau nhiều năm
biết đi giày và cuối cùng là tìm được một công việc để làm. Chuyện anh Chí Phèo
đi xe mới, bỏ áo vô thùng, đi giày bóng, đeo kính đen là một chuyện lạ ở xã Ea Na,
huyện Krông Ana. Đúng ngày mùng hai tết vừa rồi, bạn ấy chở con và đóng bộ tới
chúc tết nhà tôi. Sau khi chúc tết và uống ly rượu đầu xuân với gia đình tôi,
thấy tôi cứ tủm tỉm cười bạn ấy nói “ mày cứ chọc quê tao hoài …” tôi
thấy mừng và chúc bạn năm mới nên có duyên mới, bạn ấy hứa sẽ thực hiện.
Nhưng lời hứa với tôi bạn ấy đã không thực
hiện được, bạn ấy đã bị tai nạn giao thông và qua đời vào lúc 05h00 ngày
10/2/2012. Khi bạn ấy bị tai nạn và sau khi mất, ban liên lạc Hội khóa, toàn
thể các cựu học sinh lớp A và thầy chủ nhiệm đã đến thăm viếng chia buồn với
gia đình đông đủ. Ở đây cho phép tôi không nêu tên bạn ấy là ai, theo truyền
thống của dân tộc đối với người đã mất. Nhưng đa số các bạn đều biết bạn ấy tên
là gì.
Các bạn thân mến ! Có ai đó đã phung phí
tình bạn, không coi trọng tình bạn, thì với người bạn của tôi, như nói trên đây
thì tình bạn là cả một cái gì đó rất cao cả. Tình bạn đã đánh thức lương tâm
của một con người và nó thay đổi cuộc sống của một con người. Với một số người
lợi dụng tình bạn để đạt được mục đích gì đó, sau khi đạt được mục đích thì sẵn
sàng gạt bỏ tình bạn một cách phủ phàng, nhưng với một số người thì tình bạn là
một cái gì đó rất thiêng liêng cần phải nâng niu trân trọng và gìn giữ nó.
Nhân dịp Ban biên tập mở chủ đề - Tình
Bạn, tôi cũng xin đóng góp bài viết ngắn này, đây là một câu chuyện kể
có thật về một người bạn cùng lớp. Nhưng đây cũng chỉ là đôi lời nôm na gọi là
viết cho có, nên có điều gì sai sót mong các bạn bỏ qua cho.
Chúc các bạn sức khỏe và bình an.
Ban mê – ngày buồn, Ngày 10 tháng 05 năm 2012
Đinh Khắc Thiện
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét